Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Hạnh phúc tìm đâu?(Phần 1)


Sang đông rồi mà trời nắng chang chang như đổ lửa.  Nắng oi nồng cùng cái gió se lạnh làm say lòng người. Nắng nóng nhưng vẫn đủ để cho mọi người có cảm giác dễ chịu bởi phảng phất đâu đây gió bấc tràn về. Chỉ thế thôi, tôi cũng mặc, tôi chỉ muốn nhanh đ ư ợc gặp em, muốn xoá tan mọi suy nghĩ và lo lắng đè nặng mấy ngày qua. Cái cảm giác em đang chờ đợi tôi để trút dòng tâm tư, suy nghĩ của một em gái bao rộng cả tình người.
Lên lớp dạy 2 tiết mà chỉ mong sao thời gian rút ngắn lại, phép nhiệm màu mang đến để tôi xuất hiện trước em ngay. Kể lạ thật,cũng là cuộc gặp gỡ mà nó không giống như bao lần. 11h lên xe chạy thẳng về Thái Bình ôm theo cái dạ dày sôi s ùng sục. Ấy vậy mà mệt và đói xua tan hết.
Xe ô t ô buổi trưa vắng khách và chạy rất nhanh. Tôi kịp nhắn tin báo cho em rồi thiếp đi lúc nào không hay. Chưa có dịp ghé Thái Bình nên đây là lần đầu tiên. Có lẽ ,n ơi đây cũng thanh bình và yên ả như cái tên của nó vậy. Chợt tỉnh giấc ngó đã thấy xe đang lăn bánh trên con đường hiền hoà thuộc  huyện Đông Hưng. Hai bên đường mùa này thay vì cánh đồng lúa xanh rì mơn mởn là những bãi đất khô cằn trơ lên những gốc rạ. Tới bến đi xe ôm đ úng địa chỉ 136 đường Phan B á Vành. Không có cảm giác lạ lẫm khi đặt chân nơi đây. Phải chăng tôi đã đi quá nhiều nơi, dừng chân nhiều tỉnh thành phố nên bỏ qua cái cảm giác nhớ nhớ, quen quen….Chỉ có anh xe ôm khi chở tôi trên đ ư ờng nhận xét hồn nhiên: Anh nhìn thấy em là biết chắc em không phải ở đây rồi.
Nhà em cách trường Đại học y Thái Bình không xa, nơi nhộn nhịp trung tâm thành phố .L ần ngay được nhà em,trước mắt là ca tiệm làm bánh gatô với tên Huyền thật nhẹ nhàng và giản dị. Không có ai ra đón tôi. Bố của em đang dcâu chuyện với ai đó qua điện thoại. Có lẽ tưởng là khách h àng n ên khi tôi hỏi gặp em , ông  chỉ tôi đi thẳng vào nhà trong. Em ngồi trên giường nhoẻn miệng cười chào tôi. Hai chị em trong  lòng mừng rộn. Đôi mắt em đen láy, sâu nhưng đôi mắt ấy không biết cười. Nhìn thật buồn…
Cô em dâu đon đả giúp tôi qua loa bữa cơm thân mật chỉ có mt mình. Em ngồi cùng hỏi chuyện thật vui vẻ và gần gũi. Huyền ở phòng trong, thỉnh thoảng nhắc nhở đứa em dâu chăm chút đồ ăn thức uống cho tôi. Bữa cơm vô tình hôm nay thật dễ chịu, tôi ăn ngon miệng quá.
Gi thì 2 chị em tha hồ tâm tình bên nhau. Em kể chuyện của em cho tôi nghe, chẳng mấy khi hé cười . Cũng như bao cô gái trẻ mỗi lần đến tuổi yêu đương lại khao kh át đ ư ợc yêu và yêu cháy b ỏng. Em đã yêu và được yêu. Tôi như cuốn mình vào mỗi câu chuyện của em, trầm lắng và ngọt ngào nhưng kết thức lại cay đắng.
Mối tình đầu của em đến nhẹ nhàng bởi sự đồng cảm. Em yêu người ấy hơn chính bản thân. Và tình yêu của người ấy không đủ lớn để em giữ lại bên mình . Bức rào cản gia đình, lòng tự trọng trỗi dậy trong em và điều lớn lao nhất em mong ước :Người em yêu hạnh phúc chính là hạnh phúc của em. Giờ đây niềm vui ấy đã kết chặt thành một tình bạn thiêng liêng. Em hãnh diện và tự hào về sự hi sinh của mình. Thời gian trôi, kỉ niệm đẹp chợt trở thành d ĩ vãng xa x ôi êm đềm. Với em ,để quyết định trao trọn con tim mình cho một ai đó là cả một cuộc chiến gay gắt trong tâm hồn. Em phải quằn quại với nó, xoá bỏ tự ti, t rải nghiệm thủ thách với lửa lòng em mới dám đón nhận tình yêu của bất cứ người con trai nào. Em luôn biết sống và suy nghĩ v ì người khác, bởi em cũng hiểu bản thân em đã khổ quá rồi, không muốn vì em mà người khác phải khổ nữa. Tâm hồn em thánh thiện quá!
Một người con trai chiến thắng tất cả. Em và cậu ấy yêu nhau với quãng thời gian mà dễ đem so với tôi.  Vợ chồng tôi chỉ tìm hiểu qua 3 tháng mà thôi. Nhưng tôi và bao người khác, không phải là em sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiềucho d ù gặp phải hoàn cảnh trớ trêu. Thời gian 3 năm để góp nhặt thành một tình yêu lớn, lại vỡ vụn tan tành ,khó ghép lại. Lí do bố mẹ em cấm đoán chỉ vì hiểu và thương em. Còn gia đình cậu ấy, sự quyết liệt bởi nếu cuộc hôn nhân thành khác nào như rước thêm 1 món nợ lớn. Nhưng điều này không thể và không đủ chia cắt tình yêu ấy. Cậu ấy sẵn sàng b ên em,chăm s óc cho em, đón đưa em đi khắp nơi, hãnh diện thay vì xấu hổ, mặc bao con mắt người đời, kẻ than phục, kẻ trầm trồ …có cả ghen tị. Em dành hết mình cho tình yêu này, chăm lo người yêu trưởng thành biết lo toan hơn. Em đắm đuối và vắt kiệt sức mình thay lời cảm ơn ban tặng người yêu dấu. Khi cậu ấy được em chăm chút lo cho được học hành được 1 nghề kiếm sống là lúc cậu cất cánh bay xa. Em đau đớn hơn cả nỗi đau mình phải đối mặt hàng ngày. Cảm giác tuyệt vọng dâng tràn trong em. Em như người lạc lối… Khi em biết cậu ấy sa vào người phụ nữ khác,người phụ nữ lành lặn về hình thức nhưng không lành lặn về tâm hồn.. Thay vì căm phẫn lại sẵn s àng đối mặt để tìm cách đưa cậu ta trở lại con người thật của  mình. Em nói với tôi câu nói nhẹ nhàng nhưng hơn cả một câu triết lí: Em đã không hạnh phúc rồi thì em muốn người xung quanh em được hạnh phúc… Em lao vào cuộc, còn cả gan hẹn gặp cô gái kia rồi nói, phân tích, cầu xin cô ấy. Em mong cô gái đó trả cho người yêu em trở về cuộc sống bình yên. Em đã chiến thắng! Giờ đây người ấy đã hạnh phúc bên m ột  người xứng đáng được gọi là vợ. Còn em, em lại phải nhận lấy sự cô đơn buồn tủi. Không chỉ là nỗi chia tay, nỗi đau mất đi hạnh phúc sau khoảng thời gian chắt chiu để rồi bị nhiều người phỉ báng m à em đau đớn bởi em tuyệt vọng,mất hết niềm tin. Em từ bỏ cõi đời này…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét