Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

NGƯỜI ĐẾN MUỘN ???

Anh nhìn em đâu phải nhìn đùa.
Anh nhớ em!phải đâu là tội lỗi.
Bao đêm trong mơ anh luôn thầm gọi
Chỉ thấy em cười mà có nói gì đâu.
Anh yêu em chưa phải mối tình đầu
Mà sao vẫn ngập ngừng vụng dại.
Không thể dấu khi con tim bải hoải
Khốn khổ vô cùng sao đời lại có em?
Ta gặp nhau trên mạng ảo thâu đêm
Anh đã yêu ngay từ ngày đầu bỡ ngỡ.
Rước vào lòng nỗi nặng tình, nặng nợ. 
Âu cũng bởi ông trời làm khổ cái thân anh.
Em yêu ơi!dù không muốn cũng đành.
Nào ai biết đâu sao cố tình không hiểu?
Hay em muốn con tim anh thất thểu?
Lang bạt, kỳ hồ trong khoảng lặng hư vô.
Biết làm gì ngoài nén chặt vần thơ,
Thành cặp zip ném lên lầu hư ảo.
Hy vọng một ngày, em vô tình xục xạo,
Và em ơi xin chớ  giật mình! 
Có một người ôm đau khổ, lặng thinh.
Mải viết tiếp lời tự tình không hồi kết...
Sau những bộn bề đời thường thấm mệt,
Em lại thiếp đi trong khắc khoải, mơ màng.
Để lòng anh chờ đợi giữa tan hoang... 


Tháng 4-2010
Người Lãng Tử

NGẪM NGHĨ MÃI VỀ ANH CHÀNG ĐẾN MUỘN.
Tạt qua nhà cô học trò Vân Anh, tôi buộc phải dừng chân bởi NGƯỜI ĐẾN MUỘN???.Một bài thơ tình theo đúng nghĩa lang thang mộng ảo mà sao đọc đến câu nào tôi cũng thấy nao nao như người đang say sóng khi lần đầu ra biển.Thì ra ở cái tuổi đang yêu cánh thanh niên thời @ có cách thể hiện mà các cụ ta phải ngỡ ngàng thực sự.Ngày xưa chí ít là phải nhìn thấy nhau rồi đôi lời qua lại, vài cử chỉ đưa duyên, hẹn hò bên bờ sông quê khi trăng vừa lên đến ngọn tre đầu làng đã chắc gì kết tóc xe duyên.Đằng này chưa hề nhòm thấy mặt nhau mà chỉ tình cờ gặp trên mạng ảo mà cái anh chàng đa đoan này đã chết dở,sống dở rồi.
Ta gặp nhau trên mạng ảo thâu đêm
Anh đã yêu từ ngày đầu bỡ ngỡ.
Rước vào lòng nỗi nặng tình, nặng nợ. 
Âu cũng bởi ông trời làm khổ cái thân anh.

Đó là cái cớ thôi chứ thực ra họ đã gặp nhau rồi điều này chỉ có riêng họ biết.Nhất là gần đây đã có khá nhiều cuộc ợp-lai thế nào họ chả có cơ hội nhòm nhau nhể.
Anh nhìn em đâu phải nhìn đùa.
Anh nhớ em!phải đâu là tội lỗi.
Bao đêm trong mơ anh luôn thầm gọi
Chỉ thấy em cười mà có nói gì đâu.

Đã đành rồi gặp trong mơ thì làm sao nghe em nói được.Nhưng có thực chỉ gặp trong mơ không?Bây giờ trên mạng ảo người ta đàm thoại và truyền hình trực tiếp là chuyện nhỏ như con thỏ thôi mà.Thậm trí họ còn giúp nhau trực tiếp viết, vẽ, làm thơ, ca hát đối diện tương đồng dù cách nhau tới nửa vòng trái đất.
Nhưng bốn câu thơ tiếp theo thì tôi không hiểu nổi lớp trẻ bây giờ ra sao nữa.Yêu gì mà lại trở nên vụng dại, ngớ ngẩn, lẩn thẩn để: “…con tim bải hoải”, rồi lại đổ tại vì: “…sao đời lại có em” mới lạ:
Anh yêu em chưa phải mối tình đầu
Mà sao vẫn ngập ngừng vụng dại.
Không thể dấu khi con tim bải hoải
Khốn khổ vô cùng sao đời lại có em?

Lạ nhất là cái câu tán thán thật dễ thương:”Khốn khổ vô cùng…”.Giá như tôi còn trẻ và rơi vào cái khốn khổ đó rứt khoát đảm bảo với các bạn tôi cũng cam lòng chịu đựng luôn.Tôi lại băn khoăn bởi cái nghĩa của câu: “Anh yêu em chưa phải mối tình đầu”.Vậy là mối tình gì nhỉ?Nhưng cũng phải thôi mối tình phải từ hai phía chứ đây mới chỉ là lời tự bạch của anh thôi.Em đã chấp nhận đâu và giả sử không thành thì đương nhiên ai gọi là mối tình đầu mà chỉ là thầm yêu vụng nhớ tứ phía cái anh chàng đa đoan này thôi.Có nhiều nguyên nhân để em chưa hoặc không chấp nhận lắm chứ.Ta hãy đi tiếp xem sao nào.
Em yêu ơi!dù không muốn cũng đành.
Nào ai biết đâu sao cố tình không hiểu?
Hay em muốn con tim anh thất thểu?
Lang bạt, kỳ hồ trong khoảng lặng hư vô.


Thì ra vậy,đúng là em chưa có lời nào chấp nhận hoặc hứa hẹn.Tình yêu chỉ là sự cẩm nhận một phía bên chàng trai đa đoan chưa từng được yêu bao giờ.Thật thà và dễ thương đến thế mà vẫn không đi đến đâu chỉ chuốc nỗi u sầu:”…thất thểu,lang bạt,kỳ hồ trong khoảng lặng hư vô”.Chẳng biết làm gì ngoài việc nén lòng ép thành những nghĩ suy gõ vào bàn phím để hiện ra những cụm cội thơ tình tự,tự tình.Hy vọng một ngày nào đó trong hư vô em sẽ đọc được những điều thấp thỏm khổ đau của lòng chàng đa đoan, bất hạnh chăng.
Biết làm gì ngoài nén chặt vần thơ,
Thành cặp zip ném lên lầu hư ảo.
Hy vọng một ngày, em vô tình xục xạo,
Và em ơi xin chớ  giật mình! 

Oai nhỉ,mới chỉ hy vọng thôi mà đã khuyên người ta:” Và em ơi xin chớ  giật mình! “.Đã chắc gì người ta như vậy.Giả sử “ván đã đóng thuyền” và “thuyền đã sang sông” thì sao đây thưa anh bạn vô cùng dế thương của làng ta.Liệu anh có dám làm một người đến sau và đứng sau mãi không hử?
Có một người ôm đau khổ, lặng thinh.
Mải viết tiếp lời tự tình không hồi kết...

Chuyện tình trên mạng ảo cũng quá thật oái oăm nếu không nói là vô cùng kỳ lạ.Biết đâu đấy tất cả đều có thể xảy ra hoặc là kết nối hoặc là lặng câm trong khắc khoải u hoài.Dường như đã cảm nhận được điều đó nên ba câu thơ cuối cùng đã đong đầy khát khao hy vọng của chàng trai tự nguyện chấp nhận tất cả chỉ để yêu em trong lặng thầm hư ảo mộng mơ dù biết rằng phải chờ đợi giữa tan hoang.
Sau những bộn bề đời thường thấm mệt,
Em lại thiếp đi trong khắc khoải, mơ màng.
Để lòng anh chờ đợi giữa tan hoang... 
Bài thơ bỏ dở và chúng ta cũng vui lòng cùng chàng trai chờ đợi giữa tan hoang.Mong một ngày nào đó cả hai nhân vật trong thơ sẽ cùng chúng ta viết tiếp câu chuyện tình về anh chàng đến muộn thật dễ thương.
Tháng 4 - 2010
Người Đất Tổ hoang sơ - TNT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét