Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Về thăm quê...

Lòng rạo rực khi mỗi dịp trở về thăm quê,nơi cây đa,giếng làng,con đò xưa ,nơi gắn bó tuổi thơ thân yêu mỗi khi xuân về.Thân thương lắm khi được ngả vào lòng bà,được nghe ông kể chuyện.Cái cảm giác cay cay mũi khi khói lam chiều phảng phất đâu đây với mùi khói dạ nghi ngút quanh quẩn trên mái bếp từng nhà.Vẫn thế thôi,chẳng khác xưa nhiều lắm,cảnh quê vẫn đầm ấm níu bước chân ai đã gắn bó một thời.

Tôi sinh ra và lớn lên ở nơi đô thị,nhưng phải chăng đất rưộng đỏ màu giữ chặt  chân tôi .Nơi ấy là nơi ba mẹ tôi sinh ra và lớn lên.Lúc trưởng thành thoát li tới một nơi khác.Vậy đó mà mỗi khi hè về,ba tháng hè tôi lại được về thoả sức với hương quê.Chẳng phải con nhà nông cũng bắt chước cấy cày.lội ruộng.thuần thục tay liềm khi mùa gặt tới.Miệng cười khúc khích đùn đẩy sau lưng xe lúa về nhà ,mặc thoả giọt mồ hôi vội vàng lăn trên má.Nô nghịch ,té nước dưới những bờ mương chạy dài xa vút,chẳng để ý lời nhắc nhở của ông bà.Cái ngây thơ trẻ con bỗng dưng gắn với cây lúa ngoài đồng lúc nào chẳng hay.Mắt tíu tít cười khi câu được con cua,con cá mang về cho ngoại nấu canh.Hì hục thò tay bắt cua nơi hang sâu rồi co dúm người sợ nó cắp tay đau điếng.....Kỉ niệm và tuổi thơ cứ vội lãng quên theo thời gian để rồi nuôí tiếc.
Nay trở lại nơi quê,tôi thấy mình lớn khôn lên bởi năm tháng dấu yêu thuở nhỏ chợt ùa về trong tiềm thức.Chỉ có người xa,kẻ lạ....còn tất cả vạn vật vẫn hiện ra trước mắt tôi.Nụ cười móm mém của ngoại,vệt trầu đỏ quạch trên mép má chạy sâu nằm im trên nếp nhăn như nhắc nhở tôi phải yêu ngoại nhiều hơn.Tôi một lớn một trưởng thành báo hiệu  ngoại mỗi ngày một xa tôi.Dẫu là quy luật sinh tồn nhưng tôi lo sợ điều đó,né tránh và chớp mắt nghĩ thoáng qua.

Bước chân trên con đường làng lát gạng đỏ au.Tiếng chúc tụng ngày tết thay tiếng pháo đón mừng.Nhà nào nhà nấy xum vầy con cháu tề tựu đông vui.Cái giá lạnh mùa đông còn xót lại khi đầu xuân tê tái da thịt .Ấy vậy mà trong tôi vẫn ấm áp lạ thường.Mâm cơm ngày tết quây quần con cháu sao nhộn nhịp đến thế.Trẻ nhỏ vây quanh người lớn nhận tiền mừng tuổi với lời hứa hẹn khi xuân sang.Nụ cười hiền hậu của ngoại khiến tôi lắng mình thầm hiểu rằng ,ngoại của tôi rưng rưng khi thấy con cháu truởng thành.Chỉ biết thầm nhắc mình phải biết yêu thương nhiều hơn nữa,biết sống sao cho cuộc sống thật ý nghĩa để rồi một ngày xa kia,mình cũng sẽ như ngoại bây giờ,con cháu được hãnh diện về ngoại biết mấy.

Ngoài kia,những hạt mưa nhẹ bước nghỉ lại trên những cánh hoa rực đỏ.Xuân đã về thật trên mọi miền.Xuân về cho mọi nhà thêm an vui,hổ hởi.Một năm với bốn mùa lặng lẽ trôi đi,nhưng ai cũng háo hức chào đón mùa xuân.Xuân giương buồm ra khơi ra hẹn ngày về khi tiếng pháo rạo rực chào đón.Xuân về hoa khoe sắc mình trong gió mơn man.




MAI TỨ QUÝ NGOẠI TRỒNG ĐÃ NỞ ĐÚNG MÙA XUÂN


VƯỜN XOÀI ĐÃ ĐƠM HOA


HOA CHANH BÊN BỂ NƯỚC MƯA CŨNG NỞ RỒI NÈ!


MỘT BÔNG HẢI ĐƯỜNG VÔ TÌNH RƠI VÀO CÂY CÚC BẠC


ĐỊA LAN CŨNG NỞ HOA RỒI NGOẠI ƠI!


VÀ ĐÀO PHAI CŨNG NỞ RỘ CHÀO XUÂN

Dang tay chào đón xuân trong đất trời đỏ hoa đào nở,trong tiếng cựa mình của nụ hoa trong vườn êm ái.Lộc chồi xanh biếc đùa với gió xuân tinh nghịch.Đất trời rung rinh cùng chúa xuân trong đêm sương mai lạnh giá rồi chuyển mình đánh động con tim yêu của đôi tình nhân nhỏ bên gốc đa già.Làng quê xoay vần cùng nhịp điệu mùa xuân.Tôi ngây ngất trong men say của làn gió mới.

Tôi trở về rồi lại chia tay.Trở về với miền quê yêu dấu,cất giữ mãi những kí ức xa xôi nơi góc nhỏ tim mình để được yêu thương ,nhen nhóm một tình yêu quê hương nơi đất lạ.Chia tay vớí miền quê về lại thực tai cuộc sống của mình.Chỉ biết rằng ,cho dù có đi nơi đâu,ta mãi không quên được nhau,ngày tháng ngày nào gắn bó,gió sương giăng bạc mái đầu...........

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét