Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

ĐÊM THÁNH VÔ CÙNG

Cuối tháng 12 và trời đã phủ mây xám. Con đường khuya mọi ngày yên tĩnh là thế, cả tuần nay bỗng rộ lên những tiếng cười nói huyên náo. Dù gió rất lạnh, dù cho sương giá giữa mùa đông, người ta vẫn đang đón chờ một cơ hội để cùng nhau chia từng hơi ấm. Còn em, em có biết cái lạnh ngày đông thiếu em càng trở nên buồn ảm đạm. Ở ngoài Bắc, đã sắp đến Lễ Giáng sinh.

Bận rộn cả ngày trong mớ việc hỗn độn, em trở về nhà mỗi đêm mệt mỏi rời rã. Trên khắp các ngả đường đô hội nơi thành phố hoa lệ này dù chẳng có chút gió lạnh người ta vẫn xúng xính áo khăn. Em chỉ mỉm cười nhẹ. Lúc này mà ở ngoài đó, mỗi hơi thở sẽ mềm mại từng làn khói, Và anh, giữa mùa đông Giáng sinh an lành, chắc hẳn chẳng cần em sẻ chia cái nóng ngột ngạt Sài thành.

Lẩn vào trong mái tóc là chút thì thầm của đông. Giấu vội đôi bàn tay run rẩy vào áo khoác, em vùng bước đi bỏ mặc anh thẫn thờ sau lời còn chưa dứt. Em sợ điều đó là sự thật, em sợ yêu sẽ phải đau khổ cách xa, em sợ…
Nắm thật chặt hơi ấm trong đôi tay anh tình tứ. Anh khẽ khàng ôm em vào lòng với tất cả những bỡ ngỡ đầu tiên còn chưa lần nào bày tỏ cùng ai. Anh đã nghĩ, mùa đông này và Giáng sinh này, em sẽ sưởi ấm cuộc đời anh.

Một thành phố rải đầy trong sắc nắng vàng tươi, những nụ cười và niềm vui đón đêm Chúa ra đời. Những quán café đầy màu sắc rực rỡ, những ngả đường lung linh sáng từng chùm đèn giăng mắc trên các thân cây. Sài Gòn lạ trong những giây phút đón ngày Noel không có tiếng xuýt xoa vì lạnh, chẳng biết đến hơi ấm những cái ôm ghì, đơn giản vì đất và người nơi đây luôn nồng ấm. Chẳng như ai, lạnh lùng và hun hút đáy mắt những vì sao.

Đêm Thánh vô cùng hắt hiu từng chùm ánh sáng đèn đường giữa đêm rét căm căm khi gió mùa thổi về. Chẳng biết có phải vì thế mà nhà ai cũng khép kín, lặng nhìn người đi lại ngoài phố qua những tấm kính mờ ảo. Mọi ngả đường góc phố đều có ánh nến chập chờn theo từng hơi thở đóng băng. Chúng vội vã leo lét sáng để cho đêm không còn cô đơn một bóng. Không có cảm giác run run bên Giáo đường thầm thì với ai đó, chẳng được ôm ghì , chẳng được thứ tha. Em đó, bỏ lại anh một mùa đông lạnh buốt.

Cùng một thời khắc trên cùng một đất nước, anh và em ở cách xa trăm dặm xa xôi. Người đứng bờ Nam với tách café đen đá, kẻ ngồi góc Bắc bên chén trà bốc khói. Đã xa nhau nhưng chẳng thể quên được. Đã bên nhau nhưng lại chẳng biết thứ tha. Một đêm mà mọi người đều chúc nhau yên ấm hạnh phúc, hai người lại nhìn về hai nửa cách xa. 12h và chuông điểm tiếng thiết tha. Khắp nơi tràn ngập trong lời ca mừng Chúa…

Đêm thánh vô cùng giây phút tưng bừng
Đất với trời, xe chữ đồng
Đêm nay Chúa Con thần thánh tôn thờ
Canh khuya giáng sinh trong chốn hang lừa
Ơn châu báu không bờ bến
Biết tìm kiếm của chi đền.

- Nếu có một cơ hội quay trở lại, em sẽ vẫn yêu anh chứ?
- Em không biết nữa. Vì mình cùng đường nhưng phải đi hai lối
- Anh sẽ bảo vệ tình yêu này, dù biết rằng thật khó để chung sống bên nhau mãi
- Vậy hãy sống và yêu mà không thể bên nhau.


Khi những lời buồn thốt ra, là lần cuối cùng anh ôm em thật khẽ, là lần cuối môi anh chạm nhẹ và lần cuối cùng em bỏ chạy xa anh.. Nếu thế giới này chỉ có hai ta, và nếu anh không phải dành cho gia đình một chữ hiếu, có lẽ em sẽ ở lại và có lẽ Giáng sinh là ngày ấm áp của đôi ta.
Mỗi khi tiếng chuông 12h điểm sang ngày mới. Anh vẫn hiểu rằng ngày hôm qua mãi mãi ở lại phía sau. Nhưng vẫn mang trong lòng những nỗi nhớ về em, những cảm xúc và tình yêu như thế. Anh mong một ngày nào đó hạnh phúc sẽ tìm đường trở lại.


Ôi Chúa Thiên đàng, cảm mến cơ hàn
Nhắp chén phiền, vương phong trần
Than ơi, Chúa thương người đến quên mình
Bơ vơ chốn quê nhà lúc sinh thành
Ai ham sống trong lạc thú
Nhớ rằng Chúa đang đền bù.



Nếu tình yêu là một món quà vô giá, hãy cho nhau một lời nguyện ước là của nhau. Và dù cách xa nhau hơn thế, ước muốn ngày về sẽ làm ấm lòng những mùa đông.
“Đừng rời xa nhau em nhé, mùa đông của anh!”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét