Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

BỨC THƯ CUỐI GỬI ANH

Anh biết không…em sẽ không chờ nữa
Nơi chiều qua, bình yên rớt xuống mặt hồ
Em lặng lẽ nhặt nốt những mảnh thời gian dang dở
Đã đợi chờ anh…

Nắng vẫn về nơi góc phố rất xanh

Nắng lung linh như mắt anh ngày mình hò hẹn
Chỉ mình em bây giờ với nỗi buồn không trọn vẹn
Khi nghĩ về anh…

Em đã vẽ nên bức hoạ với ngôi nhà tranh

Nơi hạnh phúc và niềm vui lẩn trốn
Giá có thể điểm thêm hai trái tim hồng rực lửa:
Anh…và…em…

Em sẽ chẳng buồn đâu…hãy tin em

Tình yêu như một trò chơi cút bắt
Tình cảm của em giờ trở về im bặt
Ngẩn ngơ…

Chỉ trách chúng mình cứ sống mãi với những giấc mơ

Cố chen chân vào con đường biết là ngõ cụt
Ngẩng đầu lên thấy trời xa hun hút
Biết đâu là lối ra…?

Chúng mình giờ cũng đã rất xa

Em quay về nơi bắt đầu với bao yên ả
Anh vẫn bước đi trên đường đời vội vã
…không tìm thấy nhau…

Bao trăn trở giờ bỏ lại phía sau

Thèm một cái ôm nồng ấm quá
Thôi, em sẽ để trong lòng tất cả
Hình bóng anh…

Ngủ yên đi nhé những ước mơ xanh

Anh chẳng còn nhớ gọi cho em mỗi tối để nói yêu em nữa
Câu yêu thương giờ trở thành vô nghĩa
Em tự nhủ, mình chỉ vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét