Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Gửi người Nha Trang!

Chuyện tình Gío và Biển


Đừng ví em là biển,sâu thẳm và bao la.......Giữa mênh mông vẫn khát,không uống được anh ơi!Em không là biển khơi,em chỉ là em thôi....!!!Vịmặn dâng cho đời,buồn vui lại đầy vơi.

Tại sao không là biển nhỉ?Biển dịu dàng,có lúc dữ dội nhưng cũng mềm yếu như cô gái đang yêu mà.Một đợt sóng ngầm đâu đó vô tình dội vào tim ta ,đánh thức miền kí ức trỗi dậy nhẹ nhàng trong thương nhớ.Sóng gầm gào lên từng đợt khiến tôi chẳng thể nửa tỉnh ,nửa mê mà vô hồn nhìn trông về phía xa xăm.Nơi ấy,miền đất biển chỉ chào đón tôi một lần duy nhẩt rồi tạ từ ,chưa hẹn ngày trở lại.Nha Trang,biển lặng thầm với 1 vẻ đẹp huyền diệu hoà quyện với tâm hồn người mới lắng đọng làm sao.Nơi đây,tôi đã từng đặt đôi chân trần trên làn cát bỏng rát dưới cái nắng được chan bằng sự chói chang của một mùa hè rực rỡ.Nắng đùa chạy theo bóng tôi chảy dài trên cơ thể đầy nhựa sống yêu đương.


Biển lúc đó đang yêu,một tình yêu dâng tràn hạnh phúc trong nước mắt và vị mặn mòi của nước biển biếc lam chiều.Nếu được khóc thoả sức cho tình yêu ấy,hẳn biển đã trào dâng thành những đợt sóng dữ dội hết đợt này cho tới đợt khác.,chìm đắm con thuyền tình trôi dạt ra xa ,trôi vào miền bất tận.Tình yêu chỉ có một nhưng cái tương tự lại rất nhiều.Và nhất định ta sẽ chỉ lụa chon cái thứ tình yêu chỉ có duy nhất có giây phút vĩnh cửu , sợ cái na ná ấy,sợ cái dẻo dai của tình yêu quá trọn vẹn nên không có hồi kết thúc.
Anh là người con đất biển,mang trong mình sự rắn rỏi hiện lên trên làn da xạm đen,chắc nịch.Em đã từng ước mình là biển để thoả nỗi thèm khát đựoc nếm vị mặn chát trên đầu lưỡi mỗi khi ngụp lặn .Cái cảm giác cay xè đôi mắt,đỏ hoe chớp chớp dưới tia nắng xuyên qua kẽ lá ,soi xuống mặt biển rồi hất ngược lên mái tóc đậm đà vị mặn của muối.Thèm lắm chút gió cát bay bay vương nhẹ trên đôi mi huyền,ngã lăn xuống gò má đen đen giòn cháy hôn nhè nhẹ.
Em ước mình là biển,được trở về bên anh,mang từng đợt sóng xô vào lòng anh mát rượi sau những ngày hè nắng nóng.Em là biển để anh đứng trước em,anh có thể hét lớn mỗi khi mình trống trải,em vẫn hoà quyện mình với âm thanh ấy vang dội ra ngoài trùng khơi.Anh thả sức vẫy vùng để ôm gọn vào lòng mình biển em đằm thắm.Mênh mông thế,xa xăm là thế,,,,,,,,,Và em vẫn luôn mong muốn mình là biển.!!!
Em là biển để anh là gió nhé.Gío mãi thổi lúc nhè nhẹ,lúc rít lên từng hồi và cả lúc thành giông tố.Nhưng em tin chẳng khi nào gió ngừng lặng bởi trong em vẫn cồn cào lên tiếng gọi yêu thương.Biển rộng lớn là thế,gầm gào trỗi dậy cùng những đợt gió xoáy khi giông về lại dễ dàng nhỏ bé đến lại kì trước gió.Không có gió làm sao biển lại có những vẻ đẹp huyền bí đến thế.Không có gió làm sao biển lại biết giương lên những đợt sóng yêu kiều ,nhõng nhẽo,e lệ khiến cho anh phải xao xuyến.Và anh,cơn gió thổi nhè nhẹ,vào lòng em rất khẽ,lúc thổn thức,lúc bồi hồi xao động cũng tự ngầm hiểu rằng;vắng em rồi cuộc đời của anh sẽ trở nên vô nghĩa.Anh mãi chỉ là những cơn gió vô tình,ngão nghễ,đơn độc,chẳng tạo nên được một bức tranh tuyệt vời về câu chuyện tình của biển và gío.
Một ngày thôi gió và biển lại gặp nhau,âm thầm và lặng lẽ.Biển sẽ vùng vẫy ra khơi xa theo dợt gió mới,còn gió vội vã quay lại tìm lại bến bờ để dừng chân.Sẽ gặp lại khi ta cần có nhau.
(NgoVuMinhPhuong)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét